Chap 8 : Đau Khổ
Tiếng cửa sổ đập mạnh, gió thổi mạnh lạnh buốt của buổi sáng thổi tờ giấy bay khỏi tay cậu, cậu ngồi như khúc gỗ đầu đầy suy nghĩ " tối qua là giấc mơ sao?, Tân đã đi rồi sao, anh sẽ rời xa mình mãi mãi sao?...". Cậu chẳng biết ngồi đó bao lâu, đi về khi nào và cậu không còn quan tâm nổi mấy thứ đó, chân hoạt động theo bản năng bước từng bước nặng trì nhưng tấm lòng cậu qua vườn trái cây, những giọt nước đọng lại trên lá mưa đêm qua rơi xuống người cậu như những giọt đau thương trong tim đang ứa ra.
bõm toàn thân Nguyên trượt chân ngã xuống hồ cá theo bản năng tay đập với nhưng tâm trí lại không như mong nổi đau sẽ chìm cùng. Ánh sáng tắt dần, cái đen tối và nổi lạnh của nước bao trùm cậu.
**-**—-*-***
– may quá mày tỉnh lại rồi. Tiếng thằng Hoành bên tai. "Cô ơi nó tỉnh dậy rồi."
Mắt Nguyên từ từ mở, người đầu tiên cậu thấy là mẹ nó - đang đặt tay lên trán cậu, thằng bạn thân nhìn cậu khá buồn.
– thằng ngốc, sao bất cẩn vậy con.Mẹ trách nhẹ cậu. Con nằm đây nữa ngày trời rồi.
Nguyên nhìn ngang nhìn dọc nhận ra cậu đang ở trạm xá xã. Theo lời mẹ cậu thì ra cậu bị ngã xuống ao cá, may nhờ có chú hàng xóm nhìn thấy cứu kịp. Cha cậu vào trạm xá thấy đã tỉnh nên bớt lo chỉ tránh nhẹ y như mẹ cậu rồi chở vợ về nhờ Hoành xem với chơi với cậu để theo dõi thêm.
– ê mày, cho tao muợn cái điện thoại tí coi, điện thoại tao chìm dưới ao bố nó rồi. Nè đưa nhanh coi Hoành chầm chừ đưa cho cậu.
tít tít... bên kia điện thoại không có ai bắt máy. Gọi lần 2 thì " ...không liên lạc được...". – kỳ vậy nè gọi không được.
– mày gọi cho ai đó
– gọi cho anh Tân chứ ai. Nguyên biết hôm nay thầy không có tiết nên định làm nũng.
– chi vậy.
– gọi ảnh lên chơi cùng tao còn hơn là ngồi với mày, cái đồ đầu toàn nghĩ tới con gái.
-.....
Ngày thường nếu như vầy thì Hoành sẽ đớp chát liền nhưng nó im ru không nói gì. Nguyên thấy là lạ hỏi " có chuyện gì với mày vậy hả ku".
– mày...có biết thầy Tân đã nghỉ dạy chưa.
– tại sao ?
– nghe đồn có chuyện gia đình nên phải nghĩ dạy về quê, nghe đồn là...
– nghe đồn gì... đồn gì hả Hoành , Nguyên hỏi dồn dập
– đồn thầy ấy về quê lấy vợ, hình như chỉ thầy Khoa lớp mình mới có thiệp mời.
lấy vợ – vậy là việc kia không phải là ác mộng, tờ giấy chia tay kia là thực. Lại 1 lần nữa Nguyên ngồi thừ như khúc gỗ đầu chứa những thứ khó mà tiêu hóa những thực tế đau lòng.
Hoành Lấy Lấy Phòng với gọi nhưng không hề trả lời, nó lo lắng và hơi hối hận vì nói cho thằng bạn biết. Hoành rút điện thoại gọi đi lắc đầu.
Chuyện của 2 ngày sau.
Nguyên đã được đưa về nhà nhưng ở tâm trạng cái xác vô hồn làm cha mẹ cậu vô cùng lo lắng 'ăn uống qua loa cũng chẳng đi học'. Ngay cả chú Hưng người bạn của bố mẹ mà cậu rất muốn gặp vì hay được tặng đồ nhưng không hề quan tâm.
Đến ngày thứ 3 Thủy Ly từ Sài Gòn về. Cha mẹ tranh thủ có con gái về coi giùm con trai bệnh để giải quyết việc tồn 2- 3 ngày nay, nên không có ở nhà.
Xẹt 1 cái kéo thô bạo, Ly lôi cái chăn ra lộ ra Nguyên đang nằm co như tôm luộc tay nắm mặt dây chuyền bạc. Nguyên không hề phản ứng.
– Sao tao có một thằng em yếu đuối như thế này. Ly giận dữ nắm tay lôi thằng em mạnh đến nổi ngã xuống giường.
– chị làm gì vậy. Nguyên ngồi dậy dựa vào thành giường.
bốp- làm gì hả? 1 cái tát rõ to. Đánh cho mày tỉnh chứ sao nữa, làm vầy có thay đổi được gì không hả đồ ngu !.
– mày chỉ gặp 1 lần vấp phải mà ra thế hả em...
– chỉ có một người đáng được yêu hay sao...
– xem làm bố mẹ phải lo cho em đến cỡ nào...
.....
Không hiểu Nguyên có nghe lời của chị mình không, có thấm hiểu lời nghe không cậu khóc rất lớn và lâu, " thật sự em rất yêu anh ấy" đó lời cuối Nguyên nói về mối tình đầu. Ly cũng cảm nhận nổi đau của em mình, Ly ôm em mình vỗ về an ủi.
– con đi nha ba má.
Sau nhiều tháng, cậu đã trở lại cuộc sống bình thường, ai biết tình yêu dỡ dang của Cậu đều biết dưới khuôn mặt bình thường là trái tim có vết sẹo dài đang lành lại, Nguyên lỡ bỏ nhiều tiết học gần như không theo kịp chương trình nhưng được bạn bè, thầy cô giúp đỡ ( nhất là Hoành, thầy Khoa) gia đình động viên, Nguyênđã vượt qua thi tốt nghiệp. Nguyên đã chọn thi 1 trường đại học tại Bắc Kinh nhưng sức có hạn chỉ đậu bậc cao đẳng nghề đầu bếp.
Trước khi đi Nguyên đi gặp thầy Khoa để chào và cảm ơn cậu. Đi qua sân đất Nguyên đã học thể dục suốt 3 năm qua gợi lên hình ảnh 1 con người trong tim. Nguyên quyết chôn cất nhưng hình ảnh đó cất bước ra đi mãnh đất chứa kỷ niệm hạnh phúc.
– con đi mạnh khỏe, tới nơi gọi ba má biết nha, nếu cần liên lạc với chú Hưng giúp đỡ nghe con ... Ba mẹ cậu dặn dò đành tiễn đứa con cuối cùng đi xa để chỉ còn ông bà trong nhà trước quyết tâm của cậu.
Máy bay cất cánh tiến về thành phố Bắc Kinh. Định mệnh chuyến bay Nguyên sang giai đoạn mới trong đời cậu.
– tôi ngồi đây được không ?. 1 anh đẹp trai lịch sự hỏi cậu.
– dạ, anh ngồi đi. Cậu kéo balô sang phía cậu.
Nguyện thẩn thơ nhìn qua cửa kính, nghĩ vẩn vơ. Anh chàng bên bắt truyện với cậu.
– chào em, anh tên Tân. Mình nói chuyện nhau nha. Anh tên Tân lịch sự nói với cậu
Tân ư Cậu nhìn kỹ anh ghế bên, ' nhưng không phải, chỉ trùng tên'.
– em tên Vương Nguyên Cậu nói chuyện vẩn vơ về nơi đi, mục đích tuyến đi với anh tên Tân.
Anh tên Tân lịch sự mời cậu bữa ăn coi như làm quen, nài nỉ cậu dù từ chối. Anh ta nói chuyện rất có duyên, anh ta sẵn nhờ cậu những thùng giấy nhỏ mang lên Máy bay ' đồ gửi dùm ấy mà'.
Cậu và anh tên Tân lại ngồi ghế trước đôi trẻ tóc đỏ. Trên đường 2 người có nói chuyện trên đường dài. Sau mấy giờ bay liền chiếc máy bay đã chuẩn bị hạ cánh tại sân bay bắc kinh
- ơ, đâu ra mà cảnh sát công an mà đông thế tiếng của mọi người khi đi xuống máy bay, tính hiếu kì của nhiều người chồm ra xem. Nguyên để ý anh ngồi bên cậu mặt đã biến sắc. Xe dừng hẳn, mọi người lần lượt xuống, Nguyên phát hiện anh Tân kia đã quên chiếc điện thoại đi động, cậu định đưa nhưng anh ta đã vội đi ra khỏi cửa xe.
ối Nguyên té ụp mặt xuống đất, 2 người tóc hoe hoe vội tranh đi đẩy trúng cậu mà không hề quay lại xin lỗi.
– này, cậu có sao không ? Giọng 1 nam nói, đưa tay đỡ cậu đứng dậy.
Nguyện vừa dậy phủi phủi áo quần vừa ngước đầu " cảm ơn, không sa..o". Nguyên khự lại vài giây nhìn người vừa giúp mình ' 1 anh chàng đẹp trai, khoảng 24-26t mặc bộ cảnh phục màu xanh mang trên vai mảnh huy màu đỏ 1 gạch 1 sao, đội mũ kepi nhìn cậu với ánh mắt và khuôn mặt lạnh lùng'
– mặt tôi có dính gì sao ? Chàng công an hỏi cậu.
~~~~~~~END CHAP 8~~~~~~
Tiết lộ nhé !!! Anh công An đó chính là Vương Tuấn Khải ấy ^_<
bõm toàn thân Nguyên trượt chân ngã xuống hồ cá theo bản năng tay đập với nhưng tâm trí lại không như mong nổi đau sẽ chìm cùng. Ánh sáng tắt dần, cái đen tối và nổi lạnh của nước bao trùm cậu.
**-**—-*-***
– may quá mày tỉnh lại rồi. Tiếng thằng Hoành bên tai. "Cô ơi nó tỉnh dậy rồi."
Mắt Nguyên từ từ mở, người đầu tiên cậu thấy là mẹ nó - đang đặt tay lên trán cậu, thằng bạn thân nhìn cậu khá buồn.
– thằng ngốc, sao bất cẩn vậy con.Mẹ trách nhẹ cậu. Con nằm đây nữa ngày trời rồi.
Nguyên nhìn ngang nhìn dọc nhận ra cậu đang ở trạm xá xã. Theo lời mẹ cậu thì ra cậu bị ngã xuống ao cá, may nhờ có chú hàng xóm nhìn thấy cứu kịp. Cha cậu vào trạm xá thấy đã tỉnh nên bớt lo chỉ tránh nhẹ y như mẹ cậu rồi chở vợ về nhờ Hoành xem với chơi với cậu để theo dõi thêm.
– ê mày, cho tao muợn cái điện thoại tí coi, điện thoại tao chìm dưới ao bố nó rồi. Nè đưa nhanh coi Hoành chầm chừ đưa cho cậu.
tít tít... bên kia điện thoại không có ai bắt máy. Gọi lần 2 thì " ...không liên lạc được...". – kỳ vậy nè gọi không được.
– mày gọi cho ai đó
– gọi cho anh Tân chứ ai. Nguyên biết hôm nay thầy không có tiết nên định làm nũng.
– chi vậy.
– gọi ảnh lên chơi cùng tao còn hơn là ngồi với mày, cái đồ đầu toàn nghĩ tới con gái.
-.....
Ngày thường nếu như vầy thì Hoành sẽ đớp chát liền nhưng nó im ru không nói gì. Nguyên thấy là lạ hỏi " có chuyện gì với mày vậy hả ku".
– mày...có biết thầy Tân đã nghỉ dạy chưa.
– tại sao ?
– nghe đồn có chuyện gia đình nên phải nghĩ dạy về quê, nghe đồn là...
– nghe đồn gì... đồn gì hả Hoành , Nguyên hỏi dồn dập
– đồn thầy ấy về quê lấy vợ, hình như chỉ thầy Khoa lớp mình mới có thiệp mời.
lấy vợ – vậy là việc kia không phải là ác mộng, tờ giấy chia tay kia là thực. Lại 1 lần nữa Nguyên ngồi thừ như khúc gỗ đầu chứa những thứ khó mà tiêu hóa những thực tế đau lòng.
Hoành Lấy Lấy Phòng với gọi nhưng không hề trả lời, nó lo lắng và hơi hối hận vì nói cho thằng bạn biết. Hoành rút điện thoại gọi đi lắc đầu.
Chuyện của 2 ngày sau.
Nguyên đã được đưa về nhà nhưng ở tâm trạng cái xác vô hồn làm cha mẹ cậu vô cùng lo lắng 'ăn uống qua loa cũng chẳng đi học'. Ngay cả chú Hưng người bạn của bố mẹ mà cậu rất muốn gặp vì hay được tặng đồ nhưng không hề quan tâm.
Đến ngày thứ 3 Thủy Ly từ Sài Gòn về. Cha mẹ tranh thủ có con gái về coi giùm con trai bệnh để giải quyết việc tồn 2- 3 ngày nay, nên không có ở nhà.
Xẹt 1 cái kéo thô bạo, Ly lôi cái chăn ra lộ ra Nguyên đang nằm co như tôm luộc tay nắm mặt dây chuyền bạc. Nguyên không hề phản ứng.
– Sao tao có một thằng em yếu đuối như thế này. Ly giận dữ nắm tay lôi thằng em mạnh đến nổi ngã xuống giường.
– chị làm gì vậy. Nguyên ngồi dậy dựa vào thành giường.
bốp- làm gì hả? 1 cái tát rõ to. Đánh cho mày tỉnh chứ sao nữa, làm vầy có thay đổi được gì không hả đồ ngu !.
– mày chỉ gặp 1 lần vấp phải mà ra thế hả em...
– chỉ có một người đáng được yêu hay sao...
– xem làm bố mẹ phải lo cho em đến cỡ nào...
.....
Không hiểu Nguyên có nghe lời của chị mình không, có thấm hiểu lời nghe không cậu khóc rất lớn và lâu, " thật sự em rất yêu anh ấy" đó lời cuối Nguyên nói về mối tình đầu. Ly cũng cảm nhận nổi đau của em mình, Ly ôm em mình vỗ về an ủi.
– con đi nha ba má.
Sau nhiều tháng, cậu đã trở lại cuộc sống bình thường, ai biết tình yêu dỡ dang của Cậu đều biết dưới khuôn mặt bình thường là trái tim có vết sẹo dài đang lành lại, Nguyên lỡ bỏ nhiều tiết học gần như không theo kịp chương trình nhưng được bạn bè, thầy cô giúp đỡ ( nhất là Hoành, thầy Khoa) gia đình động viên, Nguyênđã vượt qua thi tốt nghiệp. Nguyên đã chọn thi 1 trường đại học tại Bắc Kinh nhưng sức có hạn chỉ đậu bậc cao đẳng nghề đầu bếp.
Trước khi đi Nguyên đi gặp thầy Khoa để chào và cảm ơn cậu. Đi qua sân đất Nguyên đã học thể dục suốt 3 năm qua gợi lên hình ảnh 1 con người trong tim. Nguyên quyết chôn cất nhưng hình ảnh đó cất bước ra đi mãnh đất chứa kỷ niệm hạnh phúc.
– con đi mạnh khỏe, tới nơi gọi ba má biết nha, nếu cần liên lạc với chú Hưng giúp đỡ nghe con ... Ba mẹ cậu dặn dò đành tiễn đứa con cuối cùng đi xa để chỉ còn ông bà trong nhà trước quyết tâm của cậu.
Máy bay cất cánh tiến về thành phố Bắc Kinh. Định mệnh chuyến bay Nguyên sang giai đoạn mới trong đời cậu.
– tôi ngồi đây được không ?. 1 anh đẹp trai lịch sự hỏi cậu.
– dạ, anh ngồi đi. Cậu kéo balô sang phía cậu.
Nguyện thẩn thơ nhìn qua cửa kính, nghĩ vẩn vơ. Anh chàng bên bắt truyện với cậu.
– chào em, anh tên Tân. Mình nói chuyện nhau nha. Anh tên Tân lịch sự nói với cậu
Tân ư Cậu nhìn kỹ anh ghế bên, ' nhưng không phải, chỉ trùng tên'.
– em tên Vương Nguyên Cậu nói chuyện vẩn vơ về nơi đi, mục đích tuyến đi với anh tên Tân.
Anh tên Tân lịch sự mời cậu bữa ăn coi như làm quen, nài nỉ cậu dù từ chối. Anh ta nói chuyện rất có duyên, anh ta sẵn nhờ cậu những thùng giấy nhỏ mang lên Máy bay ' đồ gửi dùm ấy mà'.
Cậu và anh tên Tân lại ngồi ghế trước đôi trẻ tóc đỏ. Trên đường 2 người có nói chuyện trên đường dài. Sau mấy giờ bay liền chiếc máy bay đã chuẩn bị hạ cánh tại sân bay bắc kinh
- ơ, đâu ra mà cảnh sát công an mà đông thế tiếng của mọi người khi đi xuống máy bay, tính hiếu kì của nhiều người chồm ra xem. Nguyên để ý anh ngồi bên cậu mặt đã biến sắc. Xe dừng hẳn, mọi người lần lượt xuống, Nguyên phát hiện anh Tân kia đã quên chiếc điện thoại đi động, cậu định đưa nhưng anh ta đã vội đi ra khỏi cửa xe.
ối Nguyên té ụp mặt xuống đất, 2 người tóc hoe hoe vội tranh đi đẩy trúng cậu mà không hề quay lại xin lỗi.
– này, cậu có sao không ? Giọng 1 nam nói, đưa tay đỡ cậu đứng dậy.
Nguyện vừa dậy phủi phủi áo quần vừa ngước đầu " cảm ơn, không sa..o". Nguyên khự lại vài giây nhìn người vừa giúp mình ' 1 anh chàng đẹp trai, khoảng 24-26t mặc bộ cảnh phục màu xanh mang trên vai mảnh huy màu đỏ 1 gạch 1 sao, đội mũ kepi nhìn cậu với ánh mắt và khuôn mặt lạnh lùng'
– mặt tôi có dính gì sao ? Chàng công an hỏi cậu.
~~~~~~~END CHAP 8~~~~~~
Tiết lộ nhé !!! Anh công An đó chính là Vương Tuấn Khải ấy ^_<