LONGFIC : ANH VẪN BÊN EM
Chương 1 : Nếu Như Em Quên Anh
Hôm nay là một ngày đẹp trời , gió mơn man khắp nơi , không khí trong lành khiến một ai đó ngủ ngon mà quên là hôm nay là thứ hai là ngày đi phỏng vấn xin việc làm , cậu nhìn đồng hồ cũng đã khoảng 6h30 rồi cậu nhảy xuống giường vội vào tolet 10 phút sau ra ngay rồi chạy thẳng đến công ty mà không ăn sáng
- Hơi chắc chết với ông giám đốc này quá đi ( cậu vừa chạy vừa nói )
Lúc này cậu đụng phải một người thanh niên cao to dáng vẻ lịch sự sang trọng trong công ty người đó không ai khác chính là Giám Đốc Vương Tuấn Khải dĩ nhiên còn cậu là Vương Nguyên , cậu vội vàng đứng dậy
- Này anh kia anh có mắt không hả làm gì mà đụng tôi đau dữ vậy ( cậu hờn dõi hét lên )
Anh không trả lời cậu mà anh chưa kịp trả lời cậu đã chạy mất dép rồi vì cậu đã trễ giờ
Lúc bước vào phòng Anh thấy một người con trai đang ngồi trên ghế sofa
- Cậu là ai ( Anh khẻ hỏi )
- À chào giám đốc tôi là thư kí mới ạ ( nói xong cậu quay qua nhìn anh chợt nhớ lại chuyện đụng phải anh liền xấu hổ che mặt lại )
- Cậu làm gì vậy sao lại che mặt lại thế ( Anh châu mài hỏi )
- À..Tôi..tôi ( Cậu vẫn che mặt lại không hở dù chỉ là một ít )
Anh tiến lại kéo tay cậu ra bỗng anh bàng hoàn ngạc nhiên không phải vì cậu là người đụng anh lúc nãy mà là người mà anh từng yêu từng thương rất sâu đậm khi còn là thời học sinh là 10 năm trước anh bỗng vui mừng rỡ cất lên
- Vương Nguyên , là em phải không
- Giám đốc sao anh biết tên tôi vậy
- Là anh nè em không nhớ anh sao ( VTK mừng rỡ )
- Anh là ai
- Là Vương Tuấn Khải của em nè chẳng lẻ em đã quên anh rồi sao ?
- Tôi...tôi thực sự không nhớ một chút gì về anh cả ? chúng ta quen biết nhau sau ( VN ngạc nhiên hỏi )
- Phải ! chúng ta đã từng yêu nhau đó em quên sau khi ấy em đã bỏ anh ! anh thật sự rất tuyệt vọng ! tại sao tại sao vậy Vương Nguyên ( VTK đau khổ kể )
- Thành thật xin lổi anh có lẽ anh đã nhầm với một người nào đó rồi ! tôi tên là Vương Nguyên nhưng tôi không biết anh là ai cả ! nếu anh không nhận tôi thì thôi tôi sẽ về chào anh !!!
- này Vương Nguyên , Vương Nguyên
Lúc trước khi biết tin cậu chia tay anh , anh đã rất buồn và đau khổ biết bao nhiêu anh đã đi du học quyết tâm quên cậu nhưng anh mãi không quên được cậu bây giờ gặp lại cậu anh thật sự rất vui nhưng tại sao cậu lại , lại quên anh được chứ chẳng lẻ anh cậu đã quên anh thật rồi sao
Anh đi qua đi lại vài vòng rồi tiến đến bàn làm việc nhất chiếc điển thoại lên quay một vòng số rồi tin...tin...tin rời pip
- Alo tôi nghe (Giọng một người con trai quen thuộc là bạn thân của anh từ nhỏ đến giờ không ai khác chính là thiên tỉ )
- Cậu có thể ra quán cafe gặp tôi một lát không ( VTK )
- Ồ được chứ ! mà chẳng mai hôm nay là ngày gì mà tôi lại được tổng giám đốc mời uống cafe vậy ! ( TT giọng mỉa mai )
- 10 phút nữa gặp cậu ! tôi chờ ( VTK )
Nói xong anh cúp máy chạy nhanh ra quán cafe chờ cậu
" Quán Cà Phê "
- Có chuyện gì vậy khải Ca ( TT )
- Tôi hỏi cậu bây giờ Vương Nguyên đang ở đâu !
- Thì ở với vợ em đó ( TT )
- Là Chí Hoành Sao ? ( VTK )
- Phải ( TT )
- Tôi hỏi cậu tại sao Vương Nguyên lại không nhớ gì về tôi vậy ? có phải em ấy giận dõi rồi cố tình tránh tôi không ( VTK )
- À..Không phải vậy đâu từ khi nói tiếng chia tay với anh cậu đã rất buồn và dằn dật bản thân cậu ấy đã bị xe hơi tông phải và mất trí nhớ rất khó khăn cậu ấy đã nhớ lại được một kí ức về bọn tôi nhưng khi nhắc về anh cậu lại bảo không nhớ gì cả ( TT )
- Cậu ấy là người chủ động chia tay với tôi mà sao lại đau khổ chứ ! ( VTK )
- Chuyện đó là do mẹ cậu đã gặp cậu ấy và bảo cậu ấy hãy tránh xa cậu nếu không đừng trách mẹ cậu ! ( TT )
- Có chuyện đó nữa sao cậu có thể kể lại toàn bộ cho tôi được không ?
- À Chuyện là như vầy ........
- Hơi chắc chết với ông giám đốc này quá đi ( cậu vừa chạy vừa nói )
Lúc này cậu đụng phải một người thanh niên cao to dáng vẻ lịch sự sang trọng trong công ty người đó không ai khác chính là Giám Đốc Vương Tuấn Khải dĩ nhiên còn cậu là Vương Nguyên , cậu vội vàng đứng dậy
- Này anh kia anh có mắt không hả làm gì mà đụng tôi đau dữ vậy ( cậu hờn dõi hét lên )
Anh không trả lời cậu mà anh chưa kịp trả lời cậu đã chạy mất dép rồi vì cậu đã trễ giờ
Lúc bước vào phòng Anh thấy một người con trai đang ngồi trên ghế sofa
- Cậu là ai ( Anh khẻ hỏi )
- À chào giám đốc tôi là thư kí mới ạ ( nói xong cậu quay qua nhìn anh chợt nhớ lại chuyện đụng phải anh liền xấu hổ che mặt lại )
- Cậu làm gì vậy sao lại che mặt lại thế ( Anh châu mài hỏi )
- À..Tôi..tôi ( Cậu vẫn che mặt lại không hở dù chỉ là một ít )
Anh tiến lại kéo tay cậu ra bỗng anh bàng hoàn ngạc nhiên không phải vì cậu là người đụng anh lúc nãy mà là người mà anh từng yêu từng thương rất sâu đậm khi còn là thời học sinh là 10 năm trước anh bỗng vui mừng rỡ cất lên
- Vương Nguyên , là em phải không
- Giám đốc sao anh biết tên tôi vậy
- Là anh nè em không nhớ anh sao ( VTK mừng rỡ )
- Anh là ai
- Là Vương Tuấn Khải của em nè chẳng lẻ em đã quên anh rồi sao ?
- Tôi...tôi thực sự không nhớ một chút gì về anh cả ? chúng ta quen biết nhau sau ( VN ngạc nhiên hỏi )
- Phải ! chúng ta đã từng yêu nhau đó em quên sau khi ấy em đã bỏ anh ! anh thật sự rất tuyệt vọng ! tại sao tại sao vậy Vương Nguyên ( VTK đau khổ kể )
- Thành thật xin lổi anh có lẽ anh đã nhầm với một người nào đó rồi ! tôi tên là Vương Nguyên nhưng tôi không biết anh là ai cả ! nếu anh không nhận tôi thì thôi tôi sẽ về chào anh !!!
- này Vương Nguyên , Vương Nguyên
Lúc trước khi biết tin cậu chia tay anh , anh đã rất buồn và đau khổ biết bao nhiêu anh đã đi du học quyết tâm quên cậu nhưng anh mãi không quên được cậu bây giờ gặp lại cậu anh thật sự rất vui nhưng tại sao cậu lại , lại quên anh được chứ chẳng lẻ anh cậu đã quên anh thật rồi sao
Anh đi qua đi lại vài vòng rồi tiến đến bàn làm việc nhất chiếc điển thoại lên quay một vòng số rồi tin...tin...tin rời pip
- Alo tôi nghe (Giọng một người con trai quen thuộc là bạn thân của anh từ nhỏ đến giờ không ai khác chính là thiên tỉ )
- Cậu có thể ra quán cafe gặp tôi một lát không ( VTK )
- Ồ được chứ ! mà chẳng mai hôm nay là ngày gì mà tôi lại được tổng giám đốc mời uống cafe vậy ! ( TT giọng mỉa mai )
- 10 phút nữa gặp cậu ! tôi chờ ( VTK )
Nói xong anh cúp máy chạy nhanh ra quán cafe chờ cậu
" Quán Cà Phê "
- Có chuyện gì vậy khải Ca ( TT )
- Tôi hỏi cậu bây giờ Vương Nguyên đang ở đâu !
- Thì ở với vợ em đó ( TT )
- Là Chí Hoành Sao ? ( VTK )
- Phải ( TT )
- Tôi hỏi cậu tại sao Vương Nguyên lại không nhớ gì về tôi vậy ? có phải em ấy giận dõi rồi cố tình tránh tôi không ( VTK )
- À..Không phải vậy đâu từ khi nói tiếng chia tay với anh cậu đã rất buồn và dằn dật bản thân cậu ấy đã bị xe hơi tông phải và mất trí nhớ rất khó khăn cậu ấy đã nhớ lại được một kí ức về bọn tôi nhưng khi nhắc về anh cậu lại bảo không nhớ gì cả ( TT )
- Cậu ấy là người chủ động chia tay với tôi mà sao lại đau khổ chứ ! ( VTK )
- Chuyện đó là do mẹ cậu đã gặp cậu ấy và bảo cậu ấy hãy tránh xa cậu nếu không đừng trách mẹ cậu ! ( TT )
- Có chuyện đó nữa sao cậu có thể kể lại toàn bộ cho tôi được không ?
- À Chuyện là như vầy ........
Chương 2 : Quá Khứ Một Thời
10 Năm trước
- Nguyên Nguyên cậu đâu rồi ! ra đây mau trễ học đấy ( CH đứng dưới nhà hét to )
- Nghe rồi mà sao cậu nói nhiều vậy ( VN )
- Em đừng hét lớn dễ diêm họng đấy bảo bối của anh ( TT )
- Hứ Nghe hai người nói mà nổi da gà da vịt lên à ( VN từ trong nhà đi ra )
Sau đó cả ba cùng nhau đến trường
Ring.. hai tiết học đã trôi qua như thường lệ hôm nay Vương Nguyên bị lũ bạn kéo đi sớm nên chưa kịp ăn gì đã vội đi cậu chạy rất nhanh xuống căn tin
Trong lúc đi thì .. Bịch cậu té xuống đất rồi quát to
- cái cậu kia mắt đằng sau gáy à không thấy đường hả ( VN )
- À xin lỗi cậu tôi mới chuyển đến nên không biết đường ( VTK )
- Thôi được nể tình anh tôi bỏ qua cho đó biết chưa còn không mau xin lỗi ( VN )
- Cái gì 1 cậu bắt tôi xin lỗi nữa sao , mơ đi ( VTK hét to )
- Cậu giỏi lắm hôm nay tôi đói không tính sổ cậu , tránh ra đừng để tôi gặp anh lần nào nữa đấy ( VN )
- Cậu muốn sao đây 1 nãy h tôi đã nhịn cậu lắm rồi ! giờ thì biết tay tôi ( VTK )
Nói xong Vương Tuấn Khải lôi Vương Nguyên ra đằng sau trường để tránh sự chú ý của mọi người
- Giờ anh muốn sau đây hả dẫn tôi đến đây làm gì ( VN sợ hãi nhìn TK )
Anh vẫn không trả lời cậu
1 giây
2 giây
3 giây
trôi qua
- Này anh nói đi đừng làm tôi sợ nha ( VN )
vương Nguyên mặt càng lúc càng xanh còn tuấ khải thì nhìn chằm chằm vào cậu và rồi
Môi chạm môi thực ra Vương Tuấn Khải nhìn thấy Vương Nguyên lần đầu tiên đã thích rồi này gọi là gì nhỉ à ..à .. à tiếng sét ái tình kaka
nụ hôn đang ngọt ngào Vương nguyên thì cũng chẳng phản kháng gì mặc cho anh hôn cậu thì
- Vương Nguyên ơi ! Vương Nguyên ! cậu đâu rồi ( Tiếng của Chí Hoành kèm theo đó là thiên tổng nhà ta rồi )
Cả anh và cậu hốt hoảng rời ra
- này cậu tìm tớ có gì không vậy ( VN trả lời )
- À tớ thấy sao cậu không ra căn tin vậy ( CH )
- À Tớ lúc nãy tớ ăn rồi ( bày đặt giả bộ )
- Ủa Tuấn Khải anh và Vương Nguyên quen nhau hả ( TT Hỏi )
- À lúc nãy tôi có gặp cậu ta ở Hành lang ( TK đáp )
- À ( TT )
7 pm : Nhà Vương Nguyên
Hôm nay cậu ở nhà có một mình à ba mẹ cậu đã đi công tác cả rồi , cậu lục đục tắm rửa ăn xong thì ra phòng khách coi Tivi đang buồn cậu định gọi cho Tiểu Hoành để tam chuyện thì
- Alo cái gì vậy tớ bận lắm ! ( CH )
- Hơi bận cái khỉ gì ! đi chơi với Thiên tỉ thì nói mẹ đi xía ( Vn cúp máy lun )
Lúc này cửa nhà cậu rang lên tín tin.....Cậu vội ra mở cửa tưởng ba mẹ về thì người trước mặt cậu đây là ....Vương Tuấn Khải
- Anh ..anh đến đây làm gì ( VN thốt lên )
- à hồi chiều lúc đang ở phía sau trường tôi thấy cậu đánh rơi chiếc điện thoại này nhưng không biết nhà cậu đâu nên tôi đã hỏi thiên tỷ của cậu nè ( VTK đưa chiếc đt cho VN )
- Nếu không còn gì tôi về trước đây ( VTK )
Tuấn Khải vừa quay lưng thì bị cánh tay nhỏ bé của Vương Nguyên kéo lại
- À ..À..( Vn ấp úng )
- Chuyện gì ( VTK )
- anh có thể ở lại chơi chút được không ! ở nhà một mình tôi hơi sợ ( VN )
- Được rồi ! ( VTK )
Nói xong vương vội chạy vào bếp đem bánh ngọt và Nước uống ra mời tuấn khải
- Nè anh ăn đi trả ơn anh đấy ( VN )
- À...Ờ ( VTK )
- Tôi nghe nói anh là học sinh giỏi Toán Quốc Gia Phải không ? ( Vn )
- Ừ ( VTK )
- Vậy anh giúp tôi giải một số bài toán được không nó khó quá tôi nghĩ mãi mà không ra ( VN )
- Được ( VTK )
Sau đó Vương Tuấn Khải theo Vương Nguyên lên phòng
- Đây này ! anh giải giúp tôi đi nó khó quá tôi nghĩ mãi mà chẳng ra ( VN ra vẻ ngây thơ )
- À mấy bài này cũng dễ ( VTK )
- Nè cậu làm như vày như vày hỉu chưa ( VTK )
thắm thoát đã 10g đêm
- Thôi anh về trước nha chào cậu ( VTK )
Bổng nhiên trời mưa lớn kèm theo giông bão
- đây dù này anh về được không ? ( VN )
- Được ( VTK)
vừa bước ra khỏi phòng thì nghe tiếng hét thất thanh của Vương Nguyên
- AAAAAAAA ( VN )
- Nguyên Nguyên cậu đâu rồi ! ra đây mau trễ học đấy ( CH đứng dưới nhà hét to )
- Nghe rồi mà sao cậu nói nhiều vậy ( VN )
- Em đừng hét lớn dễ diêm họng đấy bảo bối của anh ( TT )
- Hứ Nghe hai người nói mà nổi da gà da vịt lên à ( VN từ trong nhà đi ra )
Sau đó cả ba cùng nhau đến trường
Ring.. hai tiết học đã trôi qua như thường lệ hôm nay Vương Nguyên bị lũ bạn kéo đi sớm nên chưa kịp ăn gì đã vội đi cậu chạy rất nhanh xuống căn tin
Trong lúc đi thì .. Bịch cậu té xuống đất rồi quát to
- cái cậu kia mắt đằng sau gáy à không thấy đường hả ( VN )
- À xin lỗi cậu tôi mới chuyển đến nên không biết đường ( VTK )
- Thôi được nể tình anh tôi bỏ qua cho đó biết chưa còn không mau xin lỗi ( VN )
- Cái gì 1 cậu bắt tôi xin lỗi nữa sao , mơ đi ( VTK hét to )
- Cậu giỏi lắm hôm nay tôi đói không tính sổ cậu , tránh ra đừng để tôi gặp anh lần nào nữa đấy ( VN )
- Cậu muốn sao đây 1 nãy h tôi đã nhịn cậu lắm rồi ! giờ thì biết tay tôi ( VTK )
Nói xong Vương Tuấn Khải lôi Vương Nguyên ra đằng sau trường để tránh sự chú ý của mọi người
- Giờ anh muốn sau đây hả dẫn tôi đến đây làm gì ( VN sợ hãi nhìn TK )
Anh vẫn không trả lời cậu
1 giây
2 giây
3 giây
trôi qua
- Này anh nói đi đừng làm tôi sợ nha ( VN )
vương Nguyên mặt càng lúc càng xanh còn tuấ khải thì nhìn chằm chằm vào cậu và rồi
Môi chạm môi thực ra Vương Tuấn Khải nhìn thấy Vương Nguyên lần đầu tiên đã thích rồi này gọi là gì nhỉ à ..à .. à tiếng sét ái tình kaka
nụ hôn đang ngọt ngào Vương nguyên thì cũng chẳng phản kháng gì mặc cho anh hôn cậu thì
- Vương Nguyên ơi ! Vương Nguyên ! cậu đâu rồi ( Tiếng của Chí Hoành kèm theo đó là thiên tổng nhà ta rồi )
Cả anh và cậu hốt hoảng rời ra
- này cậu tìm tớ có gì không vậy ( VN trả lời )
- À tớ thấy sao cậu không ra căn tin vậy ( CH )
- À Tớ lúc nãy tớ ăn rồi ( bày đặt giả bộ )
- Ủa Tuấn Khải anh và Vương Nguyên quen nhau hả ( TT Hỏi )
- À lúc nãy tôi có gặp cậu ta ở Hành lang ( TK đáp )
- À ( TT )
7 pm : Nhà Vương Nguyên
Hôm nay cậu ở nhà có một mình à ba mẹ cậu đã đi công tác cả rồi , cậu lục đục tắm rửa ăn xong thì ra phòng khách coi Tivi đang buồn cậu định gọi cho Tiểu Hoành để tam chuyện thì
- Alo cái gì vậy tớ bận lắm ! ( CH )
- Hơi bận cái khỉ gì ! đi chơi với Thiên tỉ thì nói mẹ đi xía ( Vn cúp máy lun )
Lúc này cửa nhà cậu rang lên tín tin.....Cậu vội ra mở cửa tưởng ba mẹ về thì người trước mặt cậu đây là ....Vương Tuấn Khải
- Anh ..anh đến đây làm gì ( VN thốt lên )
- à hồi chiều lúc đang ở phía sau trường tôi thấy cậu đánh rơi chiếc điện thoại này nhưng không biết nhà cậu đâu nên tôi đã hỏi thiên tỷ của cậu nè ( VTK đưa chiếc đt cho VN )
- Nếu không còn gì tôi về trước đây ( VTK )
Tuấn Khải vừa quay lưng thì bị cánh tay nhỏ bé của Vương Nguyên kéo lại
- À ..À..( Vn ấp úng )
- Chuyện gì ( VTK )
- anh có thể ở lại chơi chút được không ! ở nhà một mình tôi hơi sợ ( VN )
- Được rồi ! ( VTK )
Nói xong vương vội chạy vào bếp đem bánh ngọt và Nước uống ra mời tuấn khải
- Nè anh ăn đi trả ơn anh đấy ( VN )
- À...Ờ ( VTK )
- Tôi nghe nói anh là học sinh giỏi Toán Quốc Gia Phải không ? ( Vn )
- Ừ ( VTK )
- Vậy anh giúp tôi giải một số bài toán được không nó khó quá tôi nghĩ mãi mà không ra ( VN )
- Được ( VTK )
Sau đó Vương Tuấn Khải theo Vương Nguyên lên phòng
- Đây này ! anh giải giúp tôi đi nó khó quá tôi nghĩ mãi mà chẳng ra ( VN ra vẻ ngây thơ )
- À mấy bài này cũng dễ ( VTK )
- Nè cậu làm như vày như vày hỉu chưa ( VTK )
thắm thoát đã 10g đêm
- Thôi anh về trước nha chào cậu ( VTK )
Bổng nhiên trời mưa lớn kèm theo giông bão
- đây dù này anh về được không ? ( VN )
- Được ( VTK)
vừa bước ra khỏi phòng thì nghe tiếng hét thất thanh của Vương Nguyên
- AAAAAAAA ( VN )
Chap 3 : Ký Ức Đêm Lãng Mạng
Nghe tiếng hét thất thanh của Vương Nguyên anh vội chạy vào trong thấy cậu dưới sàn tai bịt lại khóc lên , anh đỡ cậu dậy
- Sao vậy em bị gì vậy ! có sao không ? ( VTK )
- Em .. em .. em sợ sấm sét ( VN )
- Thì ra là vậy không sao đâu có anh đây nè đừng lo nữa ( VTK )
Cậu Vẫn chưa vơi được nỗi sợ cứ ôm chầm lấy anh lúc này anh có vẻ hơi ngượng ngùng nhưng cậu vẫn bình thường không gian dường như im lặng trước hai người họ tôi đây còn có thể nghe được cả nhịp tim của hai người họ
Và rồi trong phút chốc đó anh đã chạm môi mình vào môi cậu ( mệt quá nói hun lun đi ) rồi cậu không phản ứng gì anh mà cậu hưởng ứng theo anh lưỡi của anh đã dần dần tiến sâu vào trong miệng cậu len lõi từng nơi trong khoang họng cậu rồi anh từ từ trường dưới cổ cậu rồi xuống dưới hai núm ti của cậu mà mút lấy anh mút tới đâu cậu sướng tới đó cậu ran lên từng hồi
- A..A..Anh em muốn anh mút cho em đi ..aa ( Vn )
- Anh sẽ chiều em tới bến ( VTK mặt nham hiểm )
Anh nhẹ nhàng kéo tia quần cậu xuống rồi hôn lên vùng kín của cậu rồi từ từ anh ngậm lấy nó mà mút mà liếm ngấu nghiến cậu chỉ biết đáp trả bằng cách rên lên từng hồi " A..a" "A..a"
Anh nghe thấy tiếng rên của cậu mà khoái cảm trong con người anh càng tăng lên và rồi anh vứt bỏ hết quần áo trên người mình anh cửi tới đâu Vương Nguyên ngây người đến đó dù là trong bóng đêm cậu vẫn cảm nhận được nước da trăng khuôn mặt thanh tú công với body siêu chuẫn 6 múi
Anh nhẹ nhàng hôn lên môi cậu lần nữa , anh sờ soạn khắp cái con người trắng trẻo như cậu rồi nhẹ nhàng cất tiếng
- Em cho anh được chứ ( VTK )
- Em .. em ( VN ấp úng )
- Sao em không cho anh được à ! ( VTK )
- Không phải .. tại .. tại vì .. ( VN )
- vì sao ? ( VTK )
- Em sợ đau ( VN )
- Không sao cả anh sẽ làm nhẹ nhàng , em chịu không ( VTK )
Cậu không trả lời mà chỉ nhắm mắt lại chờ anh ăn thịt mình , anh vội bước xuống giường lấy chai gel thoa lên mông cậu rồi nhẹ nhàng cho Tiểu Khải nhỏ vào trong , Vương Nguyên đau đớn la lên rồi
1 nhấp
2 nhấp
3 nhấp
Cậu đã hòa nhịp được con người cậu rên lên vì khoái cảm cậu như chẳng còn là cậu ngày nào
- a..a anh nhanh nữa đi , nhanh nữa đi ( VN )
Phút chút anh và cậu đã bắn tung tóe khắp drap giường , anh bế cậu vào nhà tắm , tắm rửa kì cọ cho cậu rồi vào tủ đồ cậu lấy hai bộ pijama ra thay cho cậu và anh rồi cả hai lăn ra ngủ tới sáng
- Chap tiếp theo sẽ ra sau đây khi ba mẹ nguyên về nhìn thấy đón xem nhé
- Sao vậy em bị gì vậy ! có sao không ? ( VTK )
- Em .. em .. em sợ sấm sét ( VN )
- Thì ra là vậy không sao đâu có anh đây nè đừng lo nữa ( VTK )
Cậu Vẫn chưa vơi được nỗi sợ cứ ôm chầm lấy anh lúc này anh có vẻ hơi ngượng ngùng nhưng cậu vẫn bình thường không gian dường như im lặng trước hai người họ tôi đây còn có thể nghe được cả nhịp tim của hai người họ
Và rồi trong phút chốc đó anh đã chạm môi mình vào môi cậu ( mệt quá nói hun lun đi ) rồi cậu không phản ứng gì anh mà cậu hưởng ứng theo anh lưỡi của anh đã dần dần tiến sâu vào trong miệng cậu len lõi từng nơi trong khoang họng cậu rồi anh từ từ trường dưới cổ cậu rồi xuống dưới hai núm ti của cậu mà mút lấy anh mút tới đâu cậu sướng tới đó cậu ran lên từng hồi
- A..A..Anh em muốn anh mút cho em đi ..aa ( Vn )
- Anh sẽ chiều em tới bến ( VTK mặt nham hiểm )
Anh nhẹ nhàng kéo tia quần cậu xuống rồi hôn lên vùng kín của cậu rồi từ từ anh ngậm lấy nó mà mút mà liếm ngấu nghiến cậu chỉ biết đáp trả bằng cách rên lên từng hồi " A..a" "A..a"
Anh nghe thấy tiếng rên của cậu mà khoái cảm trong con người anh càng tăng lên và rồi anh vứt bỏ hết quần áo trên người mình anh cửi tới đâu Vương Nguyên ngây người đến đó dù là trong bóng đêm cậu vẫn cảm nhận được nước da trăng khuôn mặt thanh tú công với body siêu chuẫn 6 múi
Anh nhẹ nhàng hôn lên môi cậu lần nữa , anh sờ soạn khắp cái con người trắng trẻo như cậu rồi nhẹ nhàng cất tiếng
- Em cho anh được chứ ( VTK )
- Em .. em ( VN ấp úng )
- Sao em không cho anh được à ! ( VTK )
- Không phải .. tại .. tại vì .. ( VN )
- vì sao ? ( VTK )
- Em sợ đau ( VN )
- Không sao cả anh sẽ làm nhẹ nhàng , em chịu không ( VTK )
Cậu không trả lời mà chỉ nhắm mắt lại chờ anh ăn thịt mình , anh vội bước xuống giường lấy chai gel thoa lên mông cậu rồi nhẹ nhàng cho Tiểu Khải nhỏ vào trong , Vương Nguyên đau đớn la lên rồi
1 nhấp
2 nhấp
3 nhấp
Cậu đã hòa nhịp được con người cậu rên lên vì khoái cảm cậu như chẳng còn là cậu ngày nào
- a..a anh nhanh nữa đi , nhanh nữa đi ( VN )
Phút chút anh và cậu đã bắn tung tóe khắp drap giường , anh bế cậu vào nhà tắm , tắm rửa kì cọ cho cậu rồi vào tủ đồ cậu lấy hai bộ pijama ra thay cho cậu và anh rồi cả hai lăn ra ngủ tới sáng
- Chap tiếp theo sẽ ra sau đây khi ba mẹ nguyên về nhìn thấy đón xem nhé
Chap 4 : Che Dấu Bí Mật
Sáng hôm sau cả hai vẫn còn đang mơ màng thì tín tin... tín tin
- Vương Nguyên à cậu có nhà hông ( Tiếng chí hoành và thiên tỷ kêu )
Vương Nguyên đang ngủ say thì nghe tiếng kêu có 2 người họ mà giật mình ngồi dậy
- Này Vương tuấn Khải anh dậy mau đi chí hoành và thiên tỷ qua đây kìa ( VN hối thúc )
- Để anh ngủ tí đi mà ( VTk ngơ ngơ )
- Mặc kệ anh tôi đi trước
Cậu chạy hối hả vào nhà tắm vệ sinh rồi bảo anh mau chạy dậy rồi đi đi
Cậu xuống tiếp hai người họ
- Chí hoành , Thiên Tỷ hôm nay là chủ nhật mà cậu qua đây có chuyện gì vậy ?
-À bọn tớ qua chơi không được sao ( TT tỏ vẻ khắc thường )
- Hôm nay cậu sao vậy vương nguyên (VH hỏi )
- À không không có gì đâu mời hai cậu vào ( VN )
Hai người họ vào trong phòng khách ngồi
- À ba mẹ cậu đâu nguyên nguyên ( Ch hỏi )
- Ờ ba mẹ tớ đi về quê vài ngày rồi ( VN )
- Vậy tụi mình lên phòng cậu chơi đi ( TT )
- Được đó ( CH )
- Ờ ..
chưa kịp phản kháng hai người họ đã đứng dậy rồi bước đi Vương Nguyên ngăn lại
- À đợi một tí phòng hơi bộn bề để tới dọn máy cái rồi lên ko lâu đâu ( VN nhanh nhẩu )
- À ..
- Ờ ..
- Hai cậu ngồi chơi đi nha ( VN )
Cậu vội vàng lên phòng thì thấy anh không có trên giường cậu mới chạy lại xem thì ra anh trong tolet cậu vội dẹp dọn đống quần áo đó rồi chạy lại bão anh
- Có chuyện gì thì anh đừng ra nha bạn em bên ngoài đó anh ( Vn thỉ thầm )
- Anh biết rồi ( VTK )
Cậu đang dọn đống quần áo thì bỗng cửa mở sầm ra thì ra là hai ngườ bọn họ làm cậu giật cả mình
- Tớ vẫn chưa xong mà hai cậu lên làm gì ?
- À tớ mắc tiểu định hỏi cậu tolet ở đâu ? ( TT )
- À cậu đi tolet dưới nhà kìa ( VN )
- Chứ tolet ở đây có ai sao ? ( CH thắc mắc )
- à không có đâu tại tớ định đi tắm (Vn )
- Nhưng cậu vẫn chưa tắm sao tớ lại thấy có tiếng nước thế kia ( CH )
- à .. tớ.. ( Vn ấp úng )
Chí hoành vội tiến đến nhà tắm Vương Nguyên sợ quá liền chạy nhanh tớ nhà tắm đóng sầm cửa lại lúc này Tuấn Khải bỗng giật mình khi Vương Nguyên chạy vào còn khóa chốt cửa lại nữa chứ , anh vội kéo cậu vào vòng tay mình
- Này anh làm gì vậy đồ biến thái ( Vn thì thầm )
- Bây giờ em cho anh hun hay là muốn anh la lên cho mọi người biết ( VTK cười nham hiểm )
- Thôi được rồi ( Vn )
Anh vội chòm lên hun cậu , cậu lần này có sẽ "Sướng" hơn nhìu được anh hôn khi đang ở nhà tắm mặc cho bên kia Thiên Tỷ và Chí Hoành ngồi nghi ngờ anh hôn cậu thật sâu thật nồng nàng rồi anh buôn cậu ra bảo
- Vào nhà tắm mà không tắm sau bạn em nghi đó ( VTK nham hiểm lần 2 )
- Anh đúng là đồ biến thái mà
Nói xong cậu tuy ngại nhưng cũng không muốn cho bạn mình biết mối quan hệ giữa anh và cậu nên cậu cũng cởi đại
- Này em kì lưng cho anh được không ( VTK )
- Sao tôi phải làm chứ anh rảnh lắm hả đồ điên ( VN nhí nhảnh )
tuy miệng nói vậy nhưng tay cậu vẫn kì cọ cho anh rồi một lát sau cậu đứng dậy lấy bộ pijama treo trên kệ xuống mặt vào bảo anh ngồi trong đây phải im lặng đó
Cậu bước ra cả hai người họ đều nhìn cậu
- Hai người còn không mau ra ngoài cho mình thay đồ chẳng lẻ ngồi đây luôn sao ( VN )
- Được rồi bọn tớ ra phòng khách chờ cậu ( Cả hai đáp )
Sau đó cậu chốt khóa cửa lại
- Anh ra đi còn chờ cái gì nữa
Anh bước ra nhìn cậu rồi mỉm cười
- Công nhận em thông minh thiệt nha bái phục bái phục
- Anh mau mặc đồ vào rồi về đi em không muốn họ hiểu lầm đâu
- Nhưng đồ đâu mà anh mặc đây
- Thì đồ của em đó
- được anh về với một điều kiện
- Anh muốn gì đây
- Mai đi chơi với anh nha
- Thôi được rồi mau về đi đồ biến thái
- Hẹn mai gặp nha anh sẽ dẫn em đi công viên
- Biết rồi mau đi
Cậu đưa anh ra cửa sau rồi anh đi về Cậu vô nhà nhìn hai con người ánh mắt sát khí nhìn cậu
- Chuyện gì vậy ( Vn thắc mắc hỏi )
- Cậu che giấu bọn tớ bí mật gì phải không ( CH )
- Ơ Tớ tớ có làm gì đâu ( Vn )
- Còn không mau khai ( TT )
- Hôm nay cậu mà không khai là chết với bọn tớ đó biết chưa hả ( CH )
Nói xong cậu bị chí hoành và thiên tỉ chọc lét cậu đau bụng cười mãi mà không thể nào khai được đành cố gắng mà chịu đựng thui
- Vương Nguyên à cậu có nhà hông ( Tiếng chí hoành và thiên tỷ kêu )
Vương Nguyên đang ngủ say thì nghe tiếng kêu có 2 người họ mà giật mình ngồi dậy
- Này Vương tuấn Khải anh dậy mau đi chí hoành và thiên tỷ qua đây kìa ( VN hối thúc )
- Để anh ngủ tí đi mà ( VTk ngơ ngơ )
- Mặc kệ anh tôi đi trước
Cậu chạy hối hả vào nhà tắm vệ sinh rồi bảo anh mau chạy dậy rồi đi đi
Cậu xuống tiếp hai người họ
- Chí hoành , Thiên Tỷ hôm nay là chủ nhật mà cậu qua đây có chuyện gì vậy ?
-À bọn tớ qua chơi không được sao ( TT tỏ vẻ khắc thường )
- Hôm nay cậu sao vậy vương nguyên (VH hỏi )
- À không không có gì đâu mời hai cậu vào ( VN )
Hai người họ vào trong phòng khách ngồi
- À ba mẹ cậu đâu nguyên nguyên ( Ch hỏi )
- Ờ ba mẹ tớ đi về quê vài ngày rồi ( VN )
- Vậy tụi mình lên phòng cậu chơi đi ( TT )
- Được đó ( CH )
- Ờ ..
chưa kịp phản kháng hai người họ đã đứng dậy rồi bước đi Vương Nguyên ngăn lại
- À đợi một tí phòng hơi bộn bề để tới dọn máy cái rồi lên ko lâu đâu ( VN nhanh nhẩu )
- À ..
- Ờ ..
- Hai cậu ngồi chơi đi nha ( VN )
Cậu vội vàng lên phòng thì thấy anh không có trên giường cậu mới chạy lại xem thì ra anh trong tolet cậu vội dẹp dọn đống quần áo đó rồi chạy lại bão anh
- Có chuyện gì thì anh đừng ra nha bạn em bên ngoài đó anh ( Vn thỉ thầm )
- Anh biết rồi ( VTK )
Cậu đang dọn đống quần áo thì bỗng cửa mở sầm ra thì ra là hai ngườ bọn họ làm cậu giật cả mình
- Tớ vẫn chưa xong mà hai cậu lên làm gì ?
- À tớ mắc tiểu định hỏi cậu tolet ở đâu ? ( TT )
- À cậu đi tolet dưới nhà kìa ( VN )
- Chứ tolet ở đây có ai sao ? ( CH thắc mắc )
- à không có đâu tại tớ định đi tắm (Vn )
- Nhưng cậu vẫn chưa tắm sao tớ lại thấy có tiếng nước thế kia ( CH )
- à .. tớ.. ( Vn ấp úng )
Chí hoành vội tiến đến nhà tắm Vương Nguyên sợ quá liền chạy nhanh tớ nhà tắm đóng sầm cửa lại lúc này Tuấn Khải bỗng giật mình khi Vương Nguyên chạy vào còn khóa chốt cửa lại nữa chứ , anh vội kéo cậu vào vòng tay mình
- Này anh làm gì vậy đồ biến thái ( Vn thì thầm )
- Bây giờ em cho anh hun hay là muốn anh la lên cho mọi người biết ( VTK cười nham hiểm )
- Thôi được rồi ( Vn )
Anh vội chòm lên hun cậu , cậu lần này có sẽ "Sướng" hơn nhìu được anh hôn khi đang ở nhà tắm mặc cho bên kia Thiên Tỷ và Chí Hoành ngồi nghi ngờ anh hôn cậu thật sâu thật nồng nàng rồi anh buôn cậu ra bảo
- Vào nhà tắm mà không tắm sau bạn em nghi đó ( VTK nham hiểm lần 2 )
- Anh đúng là đồ biến thái mà
Nói xong cậu tuy ngại nhưng cũng không muốn cho bạn mình biết mối quan hệ giữa anh và cậu nên cậu cũng cởi đại
- Này em kì lưng cho anh được không ( VTK )
- Sao tôi phải làm chứ anh rảnh lắm hả đồ điên ( VN nhí nhảnh )
tuy miệng nói vậy nhưng tay cậu vẫn kì cọ cho anh rồi một lát sau cậu đứng dậy lấy bộ pijama treo trên kệ xuống mặt vào bảo anh ngồi trong đây phải im lặng đó
Cậu bước ra cả hai người họ đều nhìn cậu
- Hai người còn không mau ra ngoài cho mình thay đồ chẳng lẻ ngồi đây luôn sao ( VN )
- Được rồi bọn tớ ra phòng khách chờ cậu ( Cả hai đáp )
Sau đó cậu chốt khóa cửa lại
- Anh ra đi còn chờ cái gì nữa
Anh bước ra nhìn cậu rồi mỉm cười
- Công nhận em thông minh thiệt nha bái phục bái phục
- Anh mau mặc đồ vào rồi về đi em không muốn họ hiểu lầm đâu
- Nhưng đồ đâu mà anh mặc đây
- Thì đồ của em đó
- được anh về với một điều kiện
- Anh muốn gì đây
- Mai đi chơi với anh nha
- Thôi được rồi mau về đi đồ biến thái
- Hẹn mai gặp nha anh sẽ dẫn em đi công viên
- Biết rồi mau đi
Cậu đưa anh ra cửa sau rồi anh đi về Cậu vô nhà nhìn hai con người ánh mắt sát khí nhìn cậu
- Chuyện gì vậy ( Vn thắc mắc hỏi )
- Cậu che giấu bọn tớ bí mật gì phải không ( CH )
- Ơ Tớ tớ có làm gì đâu ( Vn )
- Còn không mau khai ( TT )
- Hôm nay cậu mà không khai là chết với bọn tớ đó biết chưa hả ( CH )
Nói xong cậu bị chí hoành và thiên tỉ chọc lét cậu đau bụng cười mãi mà không thể nào khai được đành cố gắng mà chịu đựng thui